
Tiếng trống lệnh vua hành quân gọi Quân cùng quân ra đi, Đoàn xe ngựa cuối cùng, Cứ xuôi theo dòng sông. Đến ruộng quýt, quan cùng quân đi đường, Kỳ hiệu theo tiếng trống tụ tập ở triền núi cuối làng, phập phồng. bay Việc qua Thiên San, tiễn rượu vừa cạn, Hát cho vui rồi ra quân. Người đi ngoài núi vạn dặm , Người đợi trong bóng cô quạnh Bến Mân Khê gió bụi còn thổi Bến Tiếp Tương lai còn than khóc chốn ngàn trùng Người không bỏ đời nhọc nhằn Người hóa đá bức tượng ôm đứa con của mình Vó ngựa phi nước đại, hí vang trời, Chiêng trống trăm hồi, Ngập ngừng núi non, Xa xa tiếng chiêng vang xa, chiêng trống trăm hồi, Ngập ngừng trên núi và đồi. , rồi anh thức dậy, phiêu bạt khắp nơi, chan chứa niềm vui chia phôi, Vui ra đi không hẹn ngày về, Ai quên ghi trong gan bao lời hứa trao Nhìn trời xanh mênh mông biển rộng, Người đợi, vẫn nhớ nơi xa xăm, Bao năm bồng con chờ chồng về, Bao lần xóa lời thề, Một người phiêu bạt núi xa, Mong rằng chồng vẫn còn đứng Những loại vua. Có người đứng chờ chồng về với mái đầu non tơ. Rồi anh khao khát và khao khát. Rồi anh hóa đá, ôm con chờ đợi. Sau đó, bạn đã phải có một số quyến rũ. Ai đưa vào thơ để gửi gắm nỗi niềm… .đợi người đã đi bao năm không thấy, đá mòn mà hồn chẳng tàn mộng, cây sống dựa núi trong trăng tròn mơ hồ nhớ chuyện xưa. Tướng qua đồi kéo quân, quân theo ngọn cờ Cụm cỏ cây còn non, đến nay đã thành khóm già , Chờ người từ ngàn xưa ra đi, nàng đứng ôm con, nhìn chàng có trở về hay không? Có ai trở về hay không? Có ai nhắn giúp nàng Lấy cây hương quý, thắp lên chịu tang chàng. Dừng lại chờ đợi, thời gian ít ỏi hứa hẹn sẽ trở lại như thế nào Những người có duyên phải nói lời chia tay Trời mưa tiết ba, Quanh năm nước suối đổ về “Baba”, hình người bồng con, nước chảy êm đềm , Thấm vào hồn trẻ, Nên núi thương, kéo nhau. đến thăm cô Nằm trong trường Một ngọn núi đi qua phương Nam Dâng hoa lá mùa xuân muôn vàn tiếng chim Cảnh Nam Bắc đầy hoa cỏ như khuyên cô về đừng để mùa xuân vụt mất, bao nhiêu những ngọn đồi hợp lại với nhau tạo thành một hòn đảo xa xôi nhô ra biển… Xem anh ấy có về hay không? Miễn là tuyết lở và sông không bị cuốn trôi, tôi đang mong chờ Hon Wong Fu. Nghìn năm vừa mới trôi Núi đau lòng khóc Con chim ấy bỗng đâu biết từ xa Nói rằng: Đến lượt núi đánh Nghe tuyên truyền Người rủ nhau mài gươm đi ngao du. Người dân tháo chạy vì mắc ách trộm điện. Vì hồn gươm còn sống, khiến sắt nhục mắc nợ chưa trả. Nhiều người đang tìm kiếm thanh kiếm của các vị thần cổ đại. Em đã về hay chưa ????Có con chim nhỏ Dám hót lời sấm cuối năm Con chuột Tướng quân trả gươm Đời đợi con Một ngày nào đó nó sẽ rời núi Ra đi với bao hận thù Nối lại cuộc chinh phạt Nối lại cuộc chinh phạt… Phương Nam một nơi lưng chừng núi Ai ôm con đứng đợi hoài Như cố hương? , đếm bước vó ngựa, Đi trong tang tóc giữa núi rừng, Bên tình sâu, bên lầm đồi, bên rừng đưa bóng mình Đường về quê nhiều núi đồi Rừng cây nặng trĩu Phố Vương Xuyên, đường Cối Duyên núi sông còn hòa Thuyền Vương Vĩ, thuyền Ải Quan, Thuyền rừng lá, nước túi cá lội bãi cạn Thành Cổ Loa, đền Vương Kíp, tháng năm của năm. Tiếng núi chưa phai. Tiếng núi chảy trong lòng ngàn năm. Tiếng gió, như tiếng trống đánh trong đêm khuya, từ bóng cây mồ côi. bên đường Từ mái tranh gần đình làng Nguồn âm thầm lịch sử vẫn xanh Rừng hương thơm, rừng sao, rừng bách Che ngọn lửa, nắng tiếp con gấu. bóng anh Đường cao thấp qua khe đá chân anh Nhìn qua lối cũ quanh co nắng mới nhìn về làng Phím đá mòn còn soi Từ bóng cây mồ mả bên đường Từ mái tranh mái đầu làng Lặng lẽ vẫn sống mùa xuân sử xanh, Trong tim yêu vang vọng Cổ vật giữa đời Nhưng khát vọng Qua đời người Đường rừng gập ghềnh, ghi dấu binh lửa, tỏa sáng. ánh sáng. trong tiếng kêu dẫn quân trăm chiến nghìn binh Ra ngoài thoát ngục gọi cố hương dời về Nam Miên Cố hương luôn hừng hực cờ tung bay mây núi Kinh hoàng, nhắc họ về lời tiên tri Hỡi kẻ chinh phạt, anh hùng non sông Trao đứa con trai quý cho người chăm sóc, Tôi thương anh, anh đi bên sườn núi Tìm người cô đơn, chờ đợi, người trở về Vượt Hoành Sơn quanh thành đến nơi cô thôn nữ Bước chân từ đầm lầy Lời hứa tương lai đón anh về Chờ gặp lại con, chờ người đưa con đi, bao nhiêu nét xưa ước gì còn đó. Núi đá thỏa ước mơ ngàn năm của anh. Thấy con còn xanh, anh hùng còn trong đó, Cầm kiếm đoạt cơ nghiệp, chàng bồng con, trao gươm hùng dũng, rồi chỉ vào con. Sự kiện Song Hà Mang về mang theo phú quý Thời gian đã rơi thế này Người xưa không còn hình đá lẻ loi Chờ chồng ra đi không hứa Trái tim tan nát trước khi mưa về. Ai sẽ trả lại Gươm báu kẻ chinh phu biết trao cho con Hai Chí nối tiếp tuổi trẻ tài cao Người viết nên sử đời Mối dây nối ngàn đời người Từ đó ngàn năm sau người ca tụng nhân duyên Bà. ..Muôn đời ngàn đời…Người đời còn nhớ Hồng Vương Phúc….